Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Số 47-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ


(Truyện của Lão Hồ Đồ)

CỔ TÍCH TRƯƠNG CHI…

Bên khúc cong mềm mại của con sông cái như dải lụa giăng giữa cánh đồng trù phú mát mắt. Làng Hạ, một làng quê nghèo khó hiền hòa bao bọc bởi rằng tre xanh ngắt trải dọc bên bờ. Con đò lắt lẻo tẽ bến sang ngang đưa đón khách qua sông như tạc vào dòng sông một vết cắt hữu tình… Mỗi tối khi trăng lên, gió ru rào rạt trên đám lau lách ven bờ lao xao đùa trăng. Mặt nước lăn tăn giãi trăng bàng bạc. Tiếng sáo trúc véo von tan loãng vào không trung như cố gửi gắm nỗi cô đơn trong trái tim của người nghệ sỹ nghèo. Học xong trường âm nhạc tận thủ đô. Nghe theo tiếng gọi của quê hương đất nước, Trương quyết định về quê. Đem tài năng của mình phục vụ quê hương, phục vụ những người dân nghèo lam lũ quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Tiếng sáo của Trương tựa như lời than thở nỗi buồn cô đơn. Vào những đêm thanh vắng, tiếng sáo càng thống thiết đến nao lòng.

Mỹ trằn trọc trên giường chẳng ngủ được, bèn trở dậy vén rèm nhìn ra bến sông. Trăng đêm nay bỗng như rực rỡ hơn mọi đêm. Mỹ thèm muốn được chạy tung tăng trên bờ cỏ thênh thang kia. Được trải lòng mình với trăng với nước. Đã từ lâu cô mê mẩn tiếng sáo của người nghệ sỹ vô danh nào đó, từng đêm réo rắt lan tỏa trong mây gió, nước trăng… Cô ước ao được gặp mặt một lần cho bõ nỗi nhớ mong…

Mỹ là con gái yêu của ngài chủ tịch. Năm nay cô vừa hết tuổi 16, cái tuổi mơ bẻ gẫy sừng trâu, tuổi dư thừa sức lực, tràn trề tình yêu và ham muốn. Không ai hiểu con bằng cha mẹ. Bố cô bảo thế, nên ông quản lý con gái rất chặt. Đi học có người đưa, hết giờ có người đón. Ông bảo thời buổi nhiễu nhương thế này, ra ngoài ông chẳng thể yên tâm, thôi thì có kiêng có lành… Thành thử Mỹ chẳng bao giờ được đi chơi ở ngoài, nhất là về đêm…

Sen đâu… Dạ… Lại tao bảo. Dạ cô bảo gì con ạ? mày có nghe tiếng sáo trúc đó không? Dạ có… hằng đêm con vẫn lắng nghe đến mê mải. Ôi người đâu mà tài hoa đến thế. Dường như trái tim người ấy đang cô đơn đến cùng cực. Nghe tiếng sáo, tim con như thổn thức. Ôi chàng là ai… Con Sen bất giác đưa tay lên ngực, đôi mắt mơ màng… Mỵ nhìn con sen gườm gườm. Mới nứt mắt ra đã máu giai thế cơ chứ… À này, mai đi chợ phiên, mày thử hỏi dò coi người đó là ai. Để làm gì hả cô? Mày hỏi dớ dẩn thế. Cứ hỏi dò rồi về nói lại với tao. Dạ.

Hằng đêm trên gò đất cao trên bến đò vắng vẻ. Chàng Trương thường ngổi vắt vẻo trên thân cây Duối la đà chìa ra mí nước, nâng cây sáo trúc thổi những bản tình ca bất tận. Tiếng sáo của Trương hòa cùng những âm thanh của sóng nước gió trăng gửi gắm nỗi tương tư tới người tình chốn lầu cao. Khung cửa sổ đêm nào ánh đèn cũng sáng thật khuya. Mỹ nghiêng mình ngẩn ngơ thả hồn cùng đêm trăng thanh, vươn theo tiếng sáo thánh thót miên man bất tận. Tình yêu… ôi tình yêu có sức mạnh không gì ngăn nổi. Tình yêu đã cho Mỹ sức mạnh để vượt khỏi những rào cản ngắn cách. Họ lén tìm đến nhau, quấn quýt bên nhau hằng đêm. Gần sáng, Trương lại chở đò đưa Mỹ về chân căn lầu bên sông. Cô lại đu dây leo trở về phòng…

Bố ơi… sao hồi này bố chẳng quan tâm gì đến con thế.

Bố đang bận lắm mà. Hồi này tình hình an ninh chính trị rất khẩn trương. Khắp nơi bọn dân đen nổi dậy đấu tranh chống cướp đất. Bên ngoài, các thế lực thù địch đang điên cuồng chống phá, âm mưu lật đổ...

Bố ơi. Mỹ nũng nịu. Con muốn…

Chuyện gì hả con gái yêu?.

Con…

Sao hôm nay con gái bố lại ngập ngừng thế. Có gì khó nói sao?

Con… con…

Ừm… Ngài chủ tịch ậm ừ. Nếu khó nói thì thôi vậy.

Không… bố ơi… nàng nũng nịu dụi má vào cánh tay bố: Con muốn… muốn… chồng?

Ngài quan bật ngửa người kêu lên thảng thốt: Hả… muốn chồng?. Con muốn chồng… là sao chứ hử?

Con yêu anh ấy…

Thằng nào... thằng nào mà dám đụng vào…?

Bố ơi… không phải đụng đâu mà là… có rồi. Mỹ nhẹ nhàng dặt tay lên bụng ngước nhìn bố. Là… ba tháng rồi bố ạ…

Hả… Thôi rồi, chết tao rồi. Thằng nào mà cả gan dám đánh lén vậy chớ…

Con yêu anh ấy thật mà…

Ngài chủ tịch ngẩn người một lúc, chợt dịu giọng: À mà thôi, bố nóng nảy quá. Vậy con yêu ai, người ở đâu nói bố biết chứ.

Dạ… anh ấy cũng ở gần đây thôi. Mỹ ríu rít dẫn bố lên lầu, chỉ tay về bến sông, nơi con đò như một mũi tên vạch một đường ngang  dòng sông lấp lánh ánh nắng vàng rực. Bóng người lái đò nón lá nghiêng nghiêng tựa hồ như đang bay trên sóng nước… Bỗng Ngài quan bừng bừng nổi giận, hùng hục bước xuống lầu.

(còn nữa)


Không có nhận xét nào: