Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Số 57-2012: Thơ con cóc...

Lão Hồ Đồ đi họp hội hưu. Được ông bạn tặng cho bài thơ... Đọc thì thấy vần điệu trúc trắc kiểu thơ... "con cóc". Nhưng phần ý tứ thì có đôi điều đáng suy ngẫm và đặt thành câu hỏi... vì sao?. Lão Đồ treo lên blog hiến bạn bè cùng đọc nhân ngày cuối tuần nghỉ xả hơi...


HỘI HƯU… VUI LẮM.

Hội hưu của chúng tôi rất đông.

Có chị ngày còn công tác,
Chuyên giữ trẻ, quét rác
Nay bỗng thành nhà thơ…!?
Và khăng khăng: “Mỗi mình tao là con cháu Bác Hồ”.

Có anh về hưu bỗng thành vĩ nhân.
Thích “ké cửa” theo đoàn từ thiện.
Lên ti vi phát biểu như thánh thần

Có chị vào hội thi ca hát,
Mãi mãi tự hào là “Cô gái mở đường”
Thích chiến tranh hơn thích hòa bình.

Có anh kia số son,
Đang dặt dẹo, bỗng đâu lên lãnh đạo.
Cũng tham ô, cũng làm thất thoát.
Về hưu rồi vẫn hăng say làm kẻ bon chen,
Vẫn “chỉ đạo” như là… thói quen.

Hội hưu của chúng tôi vui lắm,
Già cả rồi vẫn chưa chịu già đâu.
Vẫn say sưa làm tuyên truyền, tuyên giáo,
Vẫn hồn nhiên chen nhau bước… hàng đầu.
Lại nhớ ngày xưa đọc thơ bác Tố Hữu:
“Giết, giết, giết bàn tay không ngừng nghỉ,
Cho khoai sắn đầy bồ, cho lúa lên xanh…”
Rõ ràng nhá… “Đất nước ta ra ngõ gặp anh hùng”

Ùng… ùng… ùng…!?

                  ---------------------------------------
Tác giả: Cười hì hì, mắt hấp háy...!?

Không có nhận xét nào: