Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Số 59-2012: Truyện của Lão Hồ Đồ.


CON GÁI TUỔI THÌN…

Tôi với Dung cùng học với nhau từ hồi cấp II. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một mảnh sân hẹp vanh vanh. Cuối sân có cây ổi lê lá xanh biêng biếc. Mùa ổi chín, những quả ổi lê trĩu cành lặc lè. Hai đứa thường rủ nhau ra hái quả chia nhau cùng ăn. Ổi lê cùi rất dày, thơm lại mềm. Cắn miếng ổi nước ứa ra quanh mép ngọt lịm. Cái Dung là con gái thứ hai nhà bà Mắn. Bà không có chồng, ở với hai chị em Dung. Chị Bích đã mười chín tuổi vẫn chưa lấy ai. Nghe bảo chị yêu anh Khoát vẩu, làm bí thư đoàn xã. Anh này mồm miệng dẻo quẹo, đôi mắt đĩ thõa. Thời đó đám thanh niên làng đi lính hết. Thành thử anh Khoát trở thành của hiếm. Tuy mặt mũi anh đen nhẻm gồ ghề, mắt hơi lé, dáng đi thập thễnh bên thấp bên cao… Nhưng anh Khoát vẫn được đám gái làng Trại săn đón, chằm bặp. Năm ấy nước lụt to lắm, nước tràn qua con đê quai ngập trắng cả đồng, hơn một tuần mới rút bớt. Làng Trại biến thành ốc đảo. Bỗng cả xóm xôn xao tin chị Bích nhảy sông tự tử… May thay chị biết bơi nên không chìm. Người làng cứu được chị đưa về nhà. Chị ướt lướt thướt từ đầu đến chân, tóc rồi bù. Chỉ nghe chị khóc thút thít, thấy tội… Từ đó người chị cứ xanh xao héo hắt đi. Nghe bảo chị Bích bị… thất tình?

Cái Dung người thấp lùn, mặt tròn vành vạnh, da bánh mật, mái tóc cũn cỡn cháy nắng vàng hoe. Cái mũi nhỏ hênh hếch. Nó thường chạy nhảy tung tăng khắp xóm, nghịch ngợm như con trai. Nhưng với tôi thì Dung lại… rất hiền. Hai đứa tôi cùng tuổi. Dung sinh trước tôi mấy tháng. U tôi bảo: “Con gái tuổi Thìn là cao số lắm”. Bà nằng nặc bắt tôi gọi cái Dung bằng chị. Nó choàng một  tay qua vai tôi, tay kia bẹo má, bảo: Làm em thì từ giờ trở đi nói gì phải nghe lời, cấm được cãi… chị đấy nhá. Nó bật cười khanh khách, hàm rắng trắng lấp lóa.

Hết lớp 7, Dung bỏ học. Này Dung, sao bỗng dưng lại nghỉ học chứ hả?. Dung cười cười: Học dốt như tao thì có học nữa cũng chẳng đến đâu. Hơn nữa, thấy bao nhiêu người càng học lại càng nghèo, học nhiều cũng chẳng để làm gì. Thế định ở nhà làm gì? Dung lại cười cười, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi rất lạ, rồi ngúc ngắc mái tóc cũn cỡn cười bảo: Chẳng làm gì sất…!

Trời đã vào thu, Nắng hoe hoe rải từng vệt dài trên mảnh sân trước nhà. Hôm nay chủ nhật tôi nghỉ học, làm bài tập xong thì đã quá trưa. Bóng cây ổi cuối sân đổ nghiêng trên nền đất trắng bạc. Mùa này lá ổi đã bớt xanh. Mấy cành ổi khẳng khiu, lơ thơ mấy chiếc lá úa, chấp chới theo làn gió lạnh. Bỗng thấy cánh tay Dung thò ra cửa sổ vẫy vẫy. Tôi ngơ ngác... Thày u tôi về bà ngoại ăn cỗ từ hồi sáng. Nhà chỉ còn mình tôi. Ngó xung quanh chẳng có ai, tôi mạnh dạn bước qua mảnh sân hẹp sang nhà Dung. Trong nhà vắng lặng, tối mò. Dung đang ngồi nghiêng nghiêng bên cạnh chiếc giường ngủ. Luồng ánh sáng từ phía của sổ hắt vào tấm lưng trần, tạo thành một khoảng trắng lấp lóa. Tiếng Dung nhỏ nhẹ: Lại nhờ cái. Hả… tôi rón rén bước lại gần. Cài hộ cái dây “coọc xê” với. Mọi hôm làm cái được ngay mà hôm nay… Câu nói bỏ lửng giữa chừng… Tôi rón rén ngồi xuống phía sau Dung đôi tay run bắn, thành thử mãi vẫn không cài được chiếc cúc áo… Bỗng Dung bất chợt ngã ngửa người ra. Tấm lưng trần đè lên hai đùi tôi. Tôi giật mình hốt hoảng. Dung cười cười, hai hàm răng trắng lóa. Hai cánh tay trần choàng nhanh qua cổ tôi kéo mạnh. Tôi như người mất hồn ngã vập mặt lên vồng ngực tròn căng đang liên tục nhấp nhô của Dung. Tôi chết lặng trong giây lát. Mùi da thịt con gái nồng nàn, ngây ngất xộc vào mũi tôi. Hồi lâu muốn ngạt thở, tôi định nhấc đầu dậy thì bị tay Dung giữ chặt. Tôi vùng mạnh một lần nữa rồi chạy như lao ra phía cửa, trống ngực đập như phá làng… Từ hôm đó, hằng đêm tôi hay nằm mơ, những giấc mơ rất lạ.

(còn nữa)

Không có nhận xét nào: