Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Số 74-2012: Chuyện buồn muốn kể...



(Kể chuyện Lão Hồ Đồ đi dự họp…)

HỘI BẠN HỌC CŨ…


Tôi nghe hình như nhà nước ra cái nghị định… phải gió gì đó cấm lập hội cơ mà…

Là cấm lập cái loại hội “phản động” thôi… Chứ mấy cái  hội như: Hội học sinh, hội đồng nghiệp, hội ái hữu tuổi già, hội… này kia kia nọ thì không cần xin phép vẫn… không sao. Điều đó thể hiện tính dân chủ bao la bát ngát của đảng và chế độ XHCN tươi đẹp của chúng ta… 

Vậy hả...?

Nhưng nói thì nói thế. Ngay cả các hội này cũng đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của các đồng chí an ninh. Cứ thử… nói khác ý coi, sẽ thành phản động hết …!?

Chị làm công tác đoàn, rồi đảng, đã làm đến chức “tỉnh ủy viên”, phó bí thư đảng ủy khối cơ quan… Đã mấy lần định đưa chị sang nắm chức phó chủ tịch tỉnh. Nhưng lạ lắm, hễ cứ gần đến ngày quyết định cuối cùng thì lại nghe chỉ đạo bảo… thôi. Lúc gần về hưu chị mới được bổ nhiệm chức “chủ tịch hội nông dân tỉnh”. Chị được tỉnh ủy phân công thay mặt khánh thành “trại trẻ em khuyết tật” xây bằng tiền tài trợ nhân đạo của… nước ngoài. Mãi sau này thấy khối người còn bảo: Bà chủ tịch hội nông dân tỉnh là người có công xây cái trung tâm trẻ tàn tật tỉnh này, chứ còn ai vào đây nữa chứ…?. Chẳng mấy ai biết cái trò “của người phúc… nhà mình”, các quan chức vẫn quen làm lâu nay. Giá như bà ấy bỏ tiền túi ra thành lập cái trung tâm ấy thì cũng đáng khâm phục thật…?

Ngày họp hội, mọi người bầu bà “Chủ tịch” vừa nghỉ hưu làm “Hội trưởng” thay cho một bạn khác làm kinh doanh đang rất bận rộn… Bà chủ tịch bảo: Tôi bây giờ nghỉ hưu rồi, suốt ngày bận lo chăm cháu, chả có lúc nào rỗi. Thôi để nhường cho người khác.

Chỉ mỗi mình bà có cháu thôi sao?

Nhưng mà…!

Bà lãnh đạo cả tỉnh còn được, xá gì cái hội con con vài chục người chứ?.

***
Năm ấy hội tổ chức gặp mặt thường niên. Bạn bè kéo nhau đến khá đông. Trong chương trình được thông báo có mục: Bầu bổ xung anh X vào ban liên lạc… Đến ngày họp hội, tuy chưa bầu bán gì, nhưng anh X tỏ ra nhiệt tình đột xuất, vung tay chỉ đạo nhiều việc của hội một cách rất… hăng hái. Anh đứng lên phát biểu rất gay gắt. Nào là việc chi tiêu quỹ hội của “Hội trưởng cũ” dù đã có bản tài chính công khai đầy đủ, nhưng chưa được công bằng. Ví dụ: Chồng bạn N chết ở Hà Nội. Hội thuê hẳn một chuyến xe chở các bạn đi viếng, chi phí tiền triệu. Trong khi đó bố bạn Y chết ở quê lại chỉ chi có vòng hoa với mấy trăm ngàn…

Một chị rất nhiệt tình với hội, đã từng ủng hộ quỹ hội nhiều lần với số tiền kha khá do chồng chị làm quan lớn, thu nhập cao, thắc mắc: Bố chồng tôi chết ở Tây Nguyên. Tôi có gọi điện báo cho ban liên lạc. Dù xa xôi quá không đi viếng trực tiếp được, thì ít ra cũng phải có lấy cái điện hoa… Vậy mà chờ mãi cũng chẳng thấy. Là sao…?

Tất cả bè bạn ngơ ngác vì sửng sốt, chẳng hiểu ra sao. Mọi người quay nhìn về phía bà hội trưởng chờ đợi. Bà ấy vẫn ngồi… im lặng, ánh mắt lạnh lùng như không hề có chuyện gì xảy ra…!?

Họp xong, còn mỗi tiết mục liên hoan rồi… giải tán. Mà bỏ mẹ rồi, quên luôn cả phần “bầu bổ xung thành viên ban liên lạc mới”…!?.

***
Cứ tình trạng thế này, năm sau chắc tôi không về họp hội nữa…!?. Một bạn ở xa than thở…!

Mấy cô bạn gái thì bảo: Thông cảm cho bà ấy, bận chăm cháu ấy mà…

Một bạn vẻ hiểu biết, lắc đầu: Đúng là làm quan lâu quá thành nhiễm thói quen dùng “thủ đoạn lãnh đạo”…

Lão Hồ Đồ bảo: Bạn đúng. Mọi thứ đều có lý do. Vấn đề là phải hiểu nó, chứ không phải là cố tình bao biện cho nó…!?

Không có nhận xét nào: