Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Số 68-2012: Một bài thơ cũ...


TIẾNG DƯƠNG CẦM…

Người hát xẩm lom khom quơ manh chiếu.
Dáng co ro run gió lạnh mùa đông.
Tiếng đàn rung nghe não lòng lữ khách.
Khung cửa sổ bên kia bỗng lặng tiếng dương cầm.

Buổi sớm sương vây nhập nhòa phố vắng.
Tiếng dương cầm như mưa rắc vội vàng.
Khung cửa sổ đánh rơi tình thiếu nữ,
Và góc đường lá đỏ bỗng lang thang.

Người hát xẩm vẫn lom khom rải chiếu
Tiếng đàn giăng réo rắt níu rặng cây,
Và phố vắng không tiếng dương cầm vọng,
Chỉ xác ti gôn rơi đỏ thắm lối gầy.

Kẻ độc hành từ ấy không về nữa,
Để mỗi sớm mai cánh hoa vỡ rưng rưng,
Giọt mưa rắc lăn tăn trên phố nhỏ,
Và lá khô bay bay mãi chẳng dừng…

Tiếng dương cầm cũng thôi không rơi nữa,
Phố cũ âm thầm vàng võ những mùa đông…


2 nhận xét:

Unknown nói...

Hay !
Tiếng dương cầm = thiếu nữ
Đã đi lấy chồng ?

Unknown nói...

Một tình yêu thầm lạng và lãng mạn...