Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Số 62-2012: Truyện cực ngắn - Lão Hồ Đồ.


NỖI NIỀM ANH ĐẠI

Thằng lái xe dìu anh vào đến cửa. Chị ơi, hôm nay anh hơi mệt. Chị đỡ anh giúp em với. Ua, sao hôm nay bỗng dưng nặng thế hở trời. Như tảng đá vậy…?

Anh Đại nằm im trên giường, bỗng cảm thấy tấm đệm hôm nay cứ như có gai. Anh nghển đầu gọi: Bà Đại đâu rồi.

Dạ, ông gọi tôi.

Bà nấu cho tôi gói mì ăn liền.

Dạ… ờ mà…?

Chuyện gì?

Ông chả mấy lần dặn tôi. Mì tôm của thằng họ Trầm đều là của đểu, có chất bảo quản độc hại cao gấp hơn 100 lần quy định đó sao. Xưa rồi ông ăn toàn hàng hiệu, sao bữa nay lại…

Bà không nấu thì thôi vậy… Anh Đại giận dỗi quay mặt vào tường.

Dạ, là tôi lo cho ông thôi. Tôi nấu ngay đây.

Ăn xong bát mì, khắp người anh Đại mồ hôi tháo ra như tắm. Ờ, hình như báo chí nó tuyên truyền đểu sao chớ. Người già ăn thứ mỳ của thằng họ Trầm hình như nó tỉnh người ra sao đó. Thấy sảng khoái dễ chịu hẳn. Nghĩ đến đó, anh Đại liu riu vào giấc ngủ.

Anh thấy mình đang bay rất nhanh giữa làn mây ngũ sắc. Bỗng anh bất ngờ la lên: Dừng lại. Hình như thầy tao đang ngự ở bên kia… Anh dừng bước giữa thảm cỏ dày xanh mướt đến ngỡ ngàng. Phía xa kia dưới một gốc cây to, cành lá xum xuê. Anh lại ngỡ ngàng lần nữa: Ơ kìa, sao thày lại ngồi ở chỗ đó chớ. Xưa giờ dân ta vẫn bảo: “Thằng Cuội ngồi gốc cây đa” cơ mà…

Anh chạy vội đến gần cúi chào. Dạ, con kính chào thày ạ.

Người ngồi dưới gốc cây ngửng mặt lên rầu rĩ: Ta chờ anh tới 43 năm rồi. Giờ anh mới tới là sao.

Dạ thưa thày, con bận bịu quá. Giang sơn gấm vóc thày để lại giờ nó tối tăm như hũ nút. Con lên kế hoạch định cải tạo nó, làm cho nó… sáng trở lại. Nhưng…

Anh đã thất bại chứ gì.

Dạ…

Ta biết, anh là trò ngoan của ta. Anh đã tận tâm tận lực, đã cố hết sức rồi…

Dạ xin thày chiếu cố ạ..

Thôi, anh đã hoàn thành xứ mạng của mình, đã đến lúc anh về gặp ta rồi.

Dạ con chưa hiểu ý thày…?

Chẳng cần phải hiểu. Anh ngồi xuống đây với ta. Ông thày thở dài. Mấy thằng trước anh đều là một lũ trò đểu. Nhân cách chúng chẳng ra gì. Có thằng còn âm mưu hãm hại cả ta nữa. Ta dạy "làm cách mạng để cướp chính quyền" thôi. Thế mà bây giờ chúng cướp tất, cướp triệt để, cướp sạch sành sanh, cướp có tổ chức luôn... Anh thì khác. Anh trung thành đến mê muội. Nhưng anh làm ta tin anh…


                                                              (hình từ internet)

Dạ, con xin cám ơn thày… Con muốn báo cáo kết quả đợt “chỉnh đốn” theo bài bản của thày ạ.

Anh khỏi báo cáo, ta biết cả rồi. Anh nghỉ ngơi đi, đừng cố thêm làm gì nữa. Số của chúng nó tận rồi, không cứu được nữa đâu...

Dạ con xin lĩnh hội ý thày.

Anh có nhớ bài thơ “Chào sáu mốt” của thằng Lành không. Khi đã lên đến “đỉnh cao muôn trượng” thì chỉ còn mỗi lối duy nhất là đi xuống. Lên đến đó con người ta cô đơn lắm. Cứ coi gương của ta thì rõ, biết là thế cũng đành... chấp nhận thương đau mà ôm hận ngàn thu… Thôi, anh tìm cách hạ cánh đi. Người khôn thì hãy rời khỏi khi đang ở đỉnh cao. Anh hãy lấy cuộc đời của ta mà tự răn mình. Mặc mẹ chúng nó đi…!?

Dạ… con xin lĩnh hội ý chỉ của thày…!!!???

***

Bỗng anh Đại bị một vật lạ thốc rất mạnh vào lưng. Anh la hoảng: Bớ người ta, bớ thằng Cuội. Mày chăn trâu thế nào mà để nó xổng chuồng. Ối giời ơi, con trâu... điên nó húc tao đau quá này trời… Hu hu hu. Mau cứu tao, cứu… tao với. Ối giời ơi đau quá…!?

Bà Đại thấy chồng bỗng giật nảy người, rên lên thảm thiết, mồm lảm nhảm những câu ú ớ, người thoát mồ hôi lạnh, vội lay gọi tíu tít…

Anh Đại thều thào: Bà sang bên đó trước lo dọn dẹp nhà cửa đi. Nhớ gọi các con cháu cùng sang. Nhưng phải từng đứa một kẻo chúng nó nghi. Tôi sắp xếp nốt mấy thứ công vụ. Tôi kiếm cớ sang đó chữa bệnh là xong thôi. Cứ vậy đi…!

Ông ơi mình đang… mà sao ông vội…?

Bà đi nhanh kẻo trễ.

Dạ… Vậy ông lo giữ sức khoẻ. Tôi đi đây.

Ừa, bà đi mạnh giỏi. Nhớ bảo trỏng…!!! (né từ húy)

Bà Đại chắp tay cúi khom: Ông cũng… nhớ bảo trỏng nha…!?

Ngoài hiên bỗng có tiếng khóc rống lên. Hu… hu… hu…!?


Không có nhận xét nào: